Đêm nằm nghe tiếng thở dài
Mơ hồ như thể tiếng ai vọng về
Có người mê mải xa quê
Hôm nay mới lại trở về quê hương
Năm
canh trằn trọc đêm trường
Chẳng còn nghe tiếng thân thương thuở
nào
Không
còn tiếng ếch ngoài ao
Tiếng
giun tiếng dế nôn nao cõi lòng
Không
còn ngòi nước xanh trong
Đau
lòng mẹ đất đau lòng mẹ cha
Mẹ cho
kết trái đâm hoa
Mùa màng
nảy nở - đi qua kiếp người
Phì
nhiêu mướt mát đâu rồi
Đồng khô
cỏ úa – người ơi cháy lòng
Bốn
mùa xuân – hạ - thu – đông
Đất
trơ thổ địa mẹ trông lên trời
Nắng
chẳng còn là mật sân phơi
Gió
thì sặc sụa khiến người lao đao
Nước
còn đáng sợ làm sao
Đặc
quánh đen kịt đổ vào lòng ta
Lại
còn trăm thứ “hào hoa”
Thuốc
sâu thuốc cỏ tuôn ra tối ngày
Ngày
hôm qua ngày hôm nay
Làm cho
đất chết cỏ cây lụi tàn
Không
còn những cánh đồng vàng
Mẹ không
còn sức cưu mang con người
Nguyên
do không phải tại trời
Mà do
chính bởi con người gây ra
Hãy mau
tỉnh ngộ kẻo mà
Mấy đời con
cháu sẽ là số không
Ai
ơi xin nhớ nằm lòng
Nhân
nào quả ấy cái vòng càn khôn
Tác giả : KS. Trần Quốc Tịch - Phòng RHQ - Công nghệ cao